Sunday, January 18, 2009

Chúng Ta Mong Đợi Gì ở CSVN

Chúng Ta Mong Đợi Gì Ở Chính Quyền Cộng Sản?

Đảng viên Đảng Dân chủ Nhân dân kêu gọi Đảng CSVN hủy bỏ điều 4 Hiến Pháp ở Việt Nam (Hình)

Lê Vi - ĐDCND

Sau hơn 33 năm Nam Bắc thống nhất, Việt nam bước vào giai đoạn xây dựng xã hội xã hội chủ nghĩa dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt nam.

Kết quả sau 33 năm xây dựng này tất cả chúng ta đều biết: tham nhũng len lõi vào mọi ngóc ngách xã hội, con em chúng ta phải hứng chịu một nền giáo dục yếu kém và mang nặng tính hình thức, tuổi trẻ mất đi lý tưởng, không có khả năng sáng tạo. Văn hóa bị suy đồi, đồng tiền thay thế nhân cách con người, kinh tế phát triển ì ạch, môi trường và thiên nhiên bị tàn phá nghiêm trọng …

33 năm đã đi qua. 33 năm, một khoảng thời gian không nhiều để có thể thay đổi được tất cả. Nhưng 33 năm là một khoảng thời gian quá dài để nhận biết và đánh giá được năng lực, mục đích và phương hướng xây dựng xã hội của đảng cộng sản và chính quyền Việt Nam nói riêng và cả hệ thống cộng sản chủ nghĩa trên toàn thế giới nói chung.

Người dân Việt Nam chúng ta, với bản chất hiền lành, yêu chuộng hòa bình, vẫn trông chờ vào chính quyền, vào những người được chỉ định để phục vụ đất nước, phục vụ dân tộc, biết nghĩ đến dân tộc, nghĩ đến đất nước, biết nghĩ đến con em của chính họ mà thay đổi ít nhiều để người dân nước Việt có được cuộc sống nhẹ nhàng hơn, tiến bộ hơn, tự do hơn.

Và hơn nữa là sau hơn bao nhiêu năm chiến tranh Nam - Bắc với biết bao đau thương, chúng ta đã quá hiểu thế nào là chiến tranh, thế nào là đau thương và mất mát. Chính vì vậy mà phần lớn những người dân Việt Nam đã cam chịu sự thống trị của Đảng CSVN bao nhiêu năm nay mà thầm mong một ngày mai tươi sáng.

Thế nhưng cái ngày mai đó có bao giờ đến hay không? Nếu có thì bao giờ?

Đã bao nhiêu lần chúng ta hi vọng vào sự đổi mới của đảng cộng sản, của người lãnh đạo đất nước thì bấy nhiêu lần chúng ta bị họ làm cho chúng ta thất vọng. Hết Lê Duẫn, Đỗ Mười, rồi tới Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh. Hết Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải rồi tới Nguyễn Tấn Dũng. Tất cả lần lượt đi qua và người dân Việt nam vẫn tiếp tục chờ đợi và hi vọng vào một người kế nhiệm.

Trước xu hướng đòi hỏi đổi mới của xã hội, một số phong trào dân chủ đã yêu cầu quốc hội bỏ điều 4 hiến pháp. Tuy nhiên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã giẫy nẩy như đĩa phải vôi “Bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát”. Điều này đã cho thấy đảng cộng sản đã đặt quyền lợi của đảng lên trên quyền lợi của dân tộc, quyền lợi của quốc gia ngang nhiên công bố như một đặc tính tất yếu của đảng cộng sản.

Với tham nhũng là bản chất, đảng cộng sản đã sử dụng công an và quân đội như là công cụ hữu hiệu để đảm bảo quyền lực và danh lợi của mình. Công an nhân dân và quân đội nhân dân đã ngang nhiên cưỡng bức và hiếp đáp chính nhân dân. Họ đã cố tình hay vô ý mà đã quên đi sứ mạng của mình là bảo vệ nhân dân, bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân tộc. Và họ vì quyền lực hay vì sự tồn tại của mình mà tôn thờ đảng cộng sản thay vì phải trung thành với tổ quốc.

Kể từ ngày nắm chính quyền, cộng sản đã tịch thu hầu hết các cở sở của các tôn giáo tứ Bắc đến Nam, từ bệnh viện cho tới trường học, từ trung tâm từ thiện cho tới các dòng tu, chùa chiền … Sau bao nhiêu năm các cơ sở và đất đai đó không được sử dụng đúng mục đích hoặc bỏ không, năm vừa qua, các tôn giáo đã mạnh dạn lên tiếng lấy lại để phục vụ cho nhu cầu thờ phượng và công tác xã hội. Kết quả thật bất ngờ cho những ai kỳ vọng vào sự thay đổi và tiến bộ của cộng sản. Một chiến dịch khủng bố bằng sự tra tấn và vu khống trắng trợn đã được chính quyền Hà Nội sử dụng cho nhân dân Thái hà và vị chủ chăn của mình, Đức tổng Ngô Quang Kiệt. Một nhà thờ tin lành ở Đắc lắc bị đánh sập không thương tiếc. Một Làng Mai với hàng trăm Ni Cô bị đuổi ra đường ngay sau ngày lễ Phật Đản Liên Hiệp Quốc …

Với công cụ “quy hoạch”, đảng cộng sản đã thực hiện chiến lược “bần hóa cố nông”. Hàng ngàn người dân từ Hưng Yên, Yên Sơn đến Kiên Giang đã bị cướp đoạt trắng trợn và quăng ra đường. Những người nông dân đã không còn đất để được làm nông dân nữa.

Trong thời gian vừa qua, Việt Nam đã phải hứng chịu nỗi nhục nhã khi chính phủ Nhật đơn phương cắt nguồn viện trợ ODA cho Việt Nam. Những tưởng đảng cộng sản sẽ bị áp lực ít nhiều mà thay đổi. Ấy vậy mà hội nghị TW vừa rồi vẫn kết thúc tốt đẹp với quyền và lợi vẫn được cân bằng giữa các phe phái bên trong nội bộ đảng cộng sản.

Thực tế đã chứng minh rằng: Sự lãnh đạo độc tôn của đảng tất sẽ sinh độc quyền. Sự độc quyền tất sẽ sinh độc đoán. Sự độc đoán tất sẽ sinh độc tài và từ đó quan liêu và tham nhũng là bản chất.

Thế thì chúng ta mong đợi điều gì ở chính quyền cộng sản? Thay đổi ư?
Xin thưa với tất cả mọi người rằng: Không bao giờ.

Một xã hội có còn là xã hội khi những con người trong xã hội đó chỉ biết dùng “bạo lực cách mạng” để đối xử với nhau, chỉ biết dùng gian trá để lừa lọc nhau? Xã hội đó có nên gọi là xã hội khi chử “con” trong “con người” được coi trọng, còn chử “người” chỉ là cái vỏ bên ngoài?

Trăm dâu lại đổ đầu tằm, những điều đốn mạt nhất trong những điều đốn mạt đó lại đổ lên đầu nhân dân, những con người hình thành nên cái cộng đồng gọi là dân tộc, những con người kiến tạo nên cái gọi là tổ quốc, những con người cấu thành nên xã hội.

Việt Nam, ngày 19 tháng 1 năm 2009

No comments:

Post a Comment